“Bao giờ mình chia tay hả anh…?” Nàng nằm trong vòng tay anh thủ thỉ…
” Uh thì, Khi nào em muốn, mà sao em cứ hỏi mãi câu ấy vậy, thế có muốn chia tay ngay bây giờ không…?!”
Bạn đang xem: Ý Nghĩa Hoa Phong Tín Tử
Anh siết nàng thật chặt, giọng gắt lên. Nàng bật cười, rồi đặt lên môi anh một nụ hôn chữa cháy. Hai người lại quấn lấy nhau, ngoài kia những ánh bình minh vừa ló dạng.
Tháng 12, trời Sài Gòn tuy không có rét nhưng hơi lạnh cũng ùa về để mỗi buổi chiều tà làm lòng những người cô đơn trở nên se sắt.
Nàng dựng vội cái xe vào bãi xe chung cư, cả một ngày mệt mỏi khiến nàng chỉ muốn được trầm mình trong bồn tắm. Nàng dọn về cái chung cư này đã gần 2 năm. Tuy ba mẹ có nhà riêng ở trung tâm thành phố nhưng nàng vẫn kiên quyết dọn ra đây, tuy đi làm có xa thật nhưng nàng thích cuộc sống tự lập, và tránh được những áp lực từ gia đình…
Đêm nay anh không ghé, bảo là bận gặp đối tác, nàng cũng chẳng hỏi kỹ làm gì, bởi đã quá quen cái điệp khúc nay “công tác”, mai “gặp khách” của anh. Nàng biết anh là người của công việc và sau anh có hàng tá con gái chạy theo. Nhưng chưa bao giờ nàng ghen với họ, đơn giản vì nàng không si mê anh hay đúng hơn là những thứ anh có như họ. Và cũng có lẽ vì thế mà anh muốn ở cạnh nàng…
” Ngoài hiên mưa rơi rơi, lòng ai như chơi vơi, người ơi, nước mắt hoen mi rồi…”
Những câu ca sao day dứt, để lòng người thổn thức nỗi cô đơn. Có lẽ khúc ca ấy đêm nay hát cho nàng…kẻ cô đơn lạc lõng giữa dòng đời bon chen, mỏi mệt giữa tình và tiền… Nàng cũng đã ở cái tuổi phải nghĩ đến một gia dình, có tiếng cười trẻ thơ, có người để ngày ngày nàng mong ngóng mỗi buổi chiều về…Người ấy liệu có thể là anh không…
Tiếng chuông điện thoại kéo nàng ra khỏi những suy nghĩ miên man, quấn vội chiếc khăn tắm, nàng chụp lấyi cái điện thoại đang bị vứt chỏng chơ trên ghế salon.
” Dạ, con nghe mẹ..”
” Đang ở nhà hay ở đâu đấy…”
” Dạ, con đang ở nhà, hôm nay đi làm về sớm. Mọi người ở nhà vẫn khỏe hả mẹ?”
” Uh, Bố hỏi sao mấy hôm nay không gọi đấy, lo kiếm tiền riết đi rồi chẳng nhớ đến cha đến mẹ nữa”
“hì hì, con biết rồi mà, mai con gọi cho bố, quên sao được mà quên hả mẹ”
” Uh, làm sao thì làm. Bố hỏi khi nào lấy chồng đấy, định làm bà cô già ah, hay kén quá không ma nào dám tới gần”
” Từ từ rồi con sẽ lấy, sẽ lấy mẹ ạ…hihi. Thôi điện thoại con hết pin rồi. Mai con gọi lại”
“Tút tút…”
Cứ vài bữa là mẹ nàng lại gọi, lại hỏi chuyện chồng con,…Lấy ai, ai lấy, lấy rồi để cãi vã nhau, nhục mạ nhau rồi lôi nhau ra tòa, hay lấy để phải bù đầu với cơm áo, gạo, tiền, con cái…liệu có còn yêu nhau nỗi không…thật là phức tạp, đau cả đầu.
Nàng lấy trong tủ ra cái áo sơ mi của anh rồi khoác vào người. Cứ mặc không như thế xuống bếp làm đồ ăn. Dù sao thì trong căn hộ rộng hơn 70 m2 này cũng chỉ có mình nàng.
Lâu lắm rồi nàng mới nấu ăn, thỉnh thoảng mỗi khi anh qua sớm nàng mới xuống bếp làm vài món cho anh. Cả tháng nay anh và nàng đều bận tối mắt tối mũi, chẳng còn hơi sức đâu mà ăn với uống. Dự án phát triển sản phẩm mới của nàng vừa được sếp phê duyệt, nên thời gian sắp tới có lẽ cũng chẳng thể có thời gian vào vai bà nội trợ nữa.
21h00…ngoài trời mưa bắt đầu rơi, những hạt mưa xuân đầu tiên nhẹ nhàng, lất phất. Nàng vẫn chỉ mặc mỗi chiếc áo của anh, nằm cuộn mình trên ghế salon, chìm dẫn trong tiếng nhạc du dương của “secret garden”. Nàng thấy mình đang lang thang ở cánh đồng cỏ sau nhà, bên kia là cái đập nước mà khi bé nàng vẫn hay ra ngồi vẽ. Ngày ấy mỗi khi buồn nàng lại ra đó ngồi, khóc một mình rồi thả chân trần trên bãi cát. Xa xa có mấy cô nữ sinh mặc áo dài trắng đang rượt đuổi nhau trên bờ đê, cười nói rộn rã…thật là một khung cảnh bình yên. Nàng thấy hồn mình nhẹ bẫng, trôi theo những cánh hoa bồ công anh đang bay trong gió… Bỗng có tiêng nói thì thào ” Em…”. Nàng chưa kịp mở mắt đã cảm nhận được nụ hôn nồng nàn của anh, pha lẫn mùi men rượu…
” Sao anh bảo đi tiếp khách. Sao đến không gọi em mà mở cửa vào luôn thế???”
Thay cho câu trả lời, là trận mưa hôn tới tấp lên môi, lên người nàng…
” Từ từ đã anh, hôm nay anh sao vậy…có chuyện gì sao…?”
Tiếng nói của nàng cứ nhỏ dần trong hơi thở gấp gáp của anh…đêm vẫn trôi trong những thanh âm thánh thót của “secret garden”.
Sau những hoan hoải yêu đương, nàng lại gối đầu lên tay anh như mọi lần, anh sẽ lại kể nàng nghe về ông sếp khó tính của anh, về những dự án tương lai,…Nhưng hôm nay anh lại hỏi nàng:
” Em có yêu anh không…?”
” Uhm, Không biết,…!”
” Sao lại không biết. Mà sao chẳng bao giờ em hỏi anh ” Có yêu em không?” như các cô người yêu vẫn thường hỏi nhỉ???”
” Hì, vì em không giống họ. Em không thích hỏi những câu vô nghĩa đó”
Xem thêm : Ý Nghĩa Hoa Hồng Sếu
” Sao lại vô nghĩa,…em ngộ thật đấy ”
” Vì lời nói chẳng giữ được trái tim một người đàn ông. Người ta nói yêu nhau mỗi ngày rồi vẫn bỏ nhau đấy thôi. Vậy em cần gì một lời nói chứ…”
” Đấy, đấy…lại sắp lý sự rồi…ngủ đi. Mai còn phải đi làm…nằm sát vào anh này, anh dỗ cho mà ngủ…”
Nàng cười rúc rích rồi giũi vào ngực anh. Vòng tay ấy, bờ môi ấy, liệu anh có mãi dành cho nàng.?
” Em…?!”
” Gì hả anh!?
” Nếu có một ngày anh ra đi, em có giữ anh lại không…?”
” Thế anh nghĩ, em có giữ được anh không…? Hỏi vớ vẩn.”
“Uh, vớ vẩn…” Giọng anh bỗng trở nên chùng xuống, có cái gì âm ấm, vưa rơi trên má nàng…
Nàng nhớ ai đó đã nói:
” Giữ sao được người đi qua cuộc đời
Giữ sao được chiều đi qua mặt trời”
Nên bây giờ, nàng chỉ cần có anh cạnh bên, ôm chặt nàng như lúc này là may mắn lắm rồi. Biết thế nhưng sao lòng nàng bất an đến vậy…Lại sắp một ngày mới nữa rồi,…
Sáng thứ 7, Calat vẫn vắng khách như mọi khi, nàng yêu quán cà phê này, yêu căn phòng nhỏ màu trắng với bộ ghế salon hồng nhạt. Mỗi khi đến đây, nàng lại thấy mình như đang ngồi trong căn nhà giữa Đà Lạt mù sương. Yên tĩnh và lãng mạn…
Anh đã ngồi bên ô cửa sổ đợi nàng từ khi nào, trông anh hơi xanh xao, có lẽ do mấy hôm nay có dự án mới, nàng đoán vậy… Vẫn cà phê đen cho anh, cà phê sữa cho nàng… Hai năm rồi, mọi thứ không thay đổi, có chăng lòng người thay đổi mà thôi.
” Mình chia tay đi em…Anh…”
” Tại sao?”
” Anh không muốn mình thế này mãi, em có quyền tìm hạnh phúc cho mình…”
” Hì,Sao anh không nói anh đã dự định đám cưới với con gái ông Tổng giám đốc,…?”
” Em biết rồi sao…?!!”
” Anh gọi em ra đây chia tay, chia chân làm gì, ta đã bao giờ là người yêu của nhau đâu.? Anh nghĩ em tin mấy lời yêu lúc đang đê mê của anh chắc. Phức tạp, lại còn tỏ vẻ nghĩ cho em. Uh, em có quyền đi tìm hạnh phúc, và em cũng biết cái hạnh phúc ấy chưa bao giờ ở nơi anh cả…”
Nàng nở một nụ cười, cái nụ cười khiến người đối diện có thể cảm nhận rõ sự khinh bỉ mà nàng dành cho họ…Ngoài trời đang chuyển mưa, ảm đạm, mù mịt…
” Xin lỗi em…”
Cả đời nàng ghét nhất câu xin lỗi…những người đàn ông đi qua đời nàng chẳng để lại gì ngoài sự tổn thương và một câu xin lỗi. Tại sao người ta cứ phải xin lỗi trong khi người ta biết có lỗi mà vẫn chà đạp lên tình cảm của nàng???. Liệu xin lỗi có làm cho một người đàn ông như anh bớt thực dụng, bớt tính toán trong cả công việc và tình cảm…Và liệu xin lỗi có thể xóa đi tình yêu, kỷ niệm mà hai năm nay nàng vẫn dành riêng anh, để lúc này đây lòng nàng thôi quặn thắt và nước mắt không còn lẫn với mưa…
” Ngoài hiên mưa rơi rơi, lòng ai như chơi vơi, người ơi, nước mắt hoen mi rồi…”
…
” Buồn ơi trong đêm thâu, ôm ấp dùm ta nhé! Người em thương mưa ngâu, hay khóc sầu nhân thế. Tình ta đêm về, có ấm từng cơn mơ em chưa…?”
Nàng đi rồi, chỉ còn anh với cái quán nhỏ này, lẻ loi. Trên bàn, cốc cà phê sữa vẫn còn nguyên…
Anh nhìn quanh căn phòng, tuy đã đến đây không biết bao nhiêu lần với nàng nhưng chưa bao giờ anh quan sát kỹ cái quán cà phê này. Nàng vẫn gọi đây là Đà Lạt của nàng, là nơi nàng đã gặp người con trai mà nàng yêu thương nhất. Mỗi lần đến đây, khi nhìn nàng đắm chìm trong những bài nhạc Pháp, và hướng về một nơi xa xăm, lòng anh lại thoáng chút ghen tị. Nơi góc quán, có mấy bức ảnh nhỏ được sắp xếp theo hình bậc thang. Anh chợt nhận ra một cô gái rất quen trong bức ảnh kỷ niệm của quán. Cô bé có hai bím tóc với chiếc váy màu xanh da trời và nụ cười rạng rỡ… Cô bé ấy, anh vẫn chưa quên…người hai năm trước đã đưa cho anh chiếc khăn tay và cho anh mượn bờ vai khi anh suy sụp nhất…
Ngày hôm ấy, trời cũng lất phất mưa,… anh đã cảm thấy như đất dưới chân mình đổ xuống. Anh mất việc, còn người con gái anh yêu suốt ba năm đã không thể chờ đợi anh được nữa, người ta đã lấy một người chồng giàu có, bỏ lại anh với bao dự tính và cố gắng cho tương lai hai người… Anh thấy mình như một thằng ngốc lao đầu vào làm việc suốt bao năm nay, cuối cùng chỉ để nhận cái kết quả này … Anh đã lang thang không biết bao nhiêu con phố giữa trời mưa, muốn gào thét, đập phá… Tại sao lại cùng lúc lấy đi tất cả của anh, tình yêu, sự nghiệp, anh đã làm cái gì sai chứ…???
Xem thêm : Ý Nghĩa Hoa Tha La
Anh đã vô tình dừng chân trước quán cà phê này, cái quán bé tý nằm sâu trong con hẻm, dường như chỉ có anh là người khách duy nhất. Thu mình trên chiếc ghế ở góc phòng, anh khóc…
” Cà phê đen của anh đây. Anh không sao chứ…?”
Cô bé đặt tách cà phê xuống bàn và đưa cho anh chiếc khăn giấy…
” Tôi có thể mượn vai cô được không…?” Anh nói mà mặt vẫn không ngước lên nhìn cô gái.
” Em không biết vì sao, nhưng anh có thể dựa vào vai em đến khi nào thấy khá hơn…”
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, đưa tay đẩy nhẹ đầu anh dựa vào vai mình…tất cả chìm trong im lặng. Anh cứ để cho nước mắt rơi, rớt cả lên chiếc váy màu xanh da trời mà cô đang mặc, ít nhất trong lúc này, anh không lẻ loi một mình…
Anh thức dậy khi ngoài phố đã lên đèn. Cô gái không còn ở đó nữa. Anh thấy mình được đặt tựa đầu vào chiếc gối ở thành ghế, trên bàn vẫn còn ly cà phê sữa dở dang nằm cạnh tách cà phê của anh… Anh gọi chủ quán, hỏi về cô gái, nhưng chủ quán bảo cô ấy cũng chỉ là khách, ban nãy cô ấy chỉ giúp mang cà phê ra thôi… Một cô gái khó hiểu…
……….
Cô gái vẫn mặc chiếc váy màu xanh dương ấy, chỉ có điều anh nhận ra, nụ cười, đôi mắt, và cả khuôn mặt bầu bĩnh kia đều thuộc về người con gái đã ở cạnh anh suốt hai năm nay. Anh có trí tưởng tượng phong phú đến đâu cũng không thể nghĩ rằng nàng lại chính là cô gái anh gặp hôm đó. Lâu nay anh vẫn nghĩ anh gặp nàng lần đầu tiên trong buổi chiêu đãi cuối năm của công ty. Nàng đẹp, nhưng toát lên vẻ lạnh lùng trong bộ vest đen với vai trò trợ lý Tổng Giám Đốc công ty đối tác. Giờ thì anh đã hiểu nụ cười bí hiểm của nàng mỗi khi anh kể lại lần gặp đầu tiên đó… Nàng của anh, liệu giờ nàng có đang lang thang trong mưa như anh ngày đó, và liệu có ai cho nàng một bờ vai…
Anh vội vã để lại tiền trên bàn rồi lao ra ngoài, trong đầu anh lúc này chỉ có hình ảnh của nàng. Hơn bao giờ hết, anh muốn gặp nàng ngay bây giờ, muốn ôm nàng vào lòng, muốn đặt lên môi nàng những nụ hôn thật sâu, mặc cho nàng có mắng, có giận anh đi chăng nữa… Anh muốn nói với nàng cái câu mà nàng cho là vô nghĩa ấy, cái câu mà anh đã tưởng chẳng bao giờ nói…
” Anh rất yêu em…!”
Anh đến nhà nàng, bấm chuông mãi không ai ra mở cửa. Giờ này đã khuya sao nàng chưa về. Cả ngày hôm nay anh đi tìm nàng khắp nơi. Những chỗ anh và nàng hay lui tới, rồi bạn bè nàng, không ai biết nàng ở đâu… Lòng anh bỗng thấy một nỗi hoang mang, lo sợ… Nếu nàng biến mất khỏi cuộc sống này, nếu anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại nàng nữa… Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình…không bao giờ.
Hai năm bên cạnh nàng, anh cứ nghĩ mình đã hiểu nàng rất rõ. Nàng là cô gái cứng rắn, và mạnh mẽ nhất mà anh biết. Tình yêu đối với nàng chỉ là thứ vô nghĩa. Bên anh, nàng không nói nhiều, không chất vấn anh mỗi khi anh trễ hẹn, không giận hờn, ghen tuông, không đòi hỏi cưới xin,… và anh chợt nhận ra cũng không bao giờ nàng nói yêu anh… có cái gì đó đâm vào tim anh đau nhói…
Anh lấy chìa khóa mở cửa, căn phòng chìm trong bóng tối. Đồ đạc trong nhà đã được phủ lên những tấm vải trắng. Mọi thứ thật lạnh lẽo. Anh bước vào phòng ngủ, quần áo và vật dụng của nàng không còn ở đó nữa. Cứ như thể nàng chưa bao giờ sống trong căn nhà này, chưa bao giờ anh và nàng trải qua những phút giây nồng nàn, ấm áp. Sao tất cả im lặng thế này… Anh thèm được nhìn thấy nàng mặc chiếc áo sơ mi của anh đứng làm bếp, thỉnh thoảng lại đưa chiếc đũa lên vung vẩy theo điệu nhạc, thèm được vòng tay qua eo nàng, hôn lên cái cổ xinh xắn của nàng khiến nàng cười khúc khích… Nàng vẫn bảo, nếu ôm một người nàng thích ôm từ phía trước, nhưng lại thích người đó ôm nàng từ phía sau… Đêm nay, ai sẽ ôm nàng, ai sẽ dỗ cho nàng ngủ, ai sẽ nghe nàng thủ thỉ những câu hỏi không đầu không cuối…
Bỗng nhiên anh nhận ra, có điều gì rất lạ. Tại sao nàng lại biết việc anh sắp đính hôn, và biết từ khi nào…Tại sao nàng có thể biến mất nhanh đến vậy, cứ như thể nàng đã chuẩn bị rất kỹ cho ngày hôm nay…Tại sao với anh, nàng luôn luôn khó hiểu… ……………
Mặt trời mỗi ngày vẫn mọc rồi lặn, ở cái thành phố này hay bất kỳ chốn phồn hoa đô hội nào đi chăng nữa, khi con người ta vội vã, bon chen giữa tình, tiền, bán, mua… hai chữ ” tình yêu” bỗng trở nên xa vời và mờ nhạt quá. Đôi khi ta vẫn nhận ra ta yêu một người nào đó tha thiết, nhưng suy cho cùng ta vẫn chẳng đủ can đảm từ bỏ tiền tài, danh vọng để chọn người ta yêu…âu nó cũng là lẽ thường ở đời…
Ngày cưới anh, nàng mặc một bộ váy màu xanh da trời, nàng đến để tặng món quà cưới mà sếp đã căn dặn nàng chuận bị từ hai tháng trước. món quà mà nàng đã hết sức ngạc nhiên khi thấy tên anh đặt cạnh tên cô dâu, con gái của Tổng giám đốc tập đoàn JK.
Anh không phải là người đàn ông đầu tiên rời bỏ nàng chỉ vì tiền tài, địa vị. Nên bây giờ nàng không còn nước mắt để khóc, không còn sức để van xin, và cũng không còn đủ hi vọng để níu kéo…như năm xưa nữa. Dù sao nàng cũng không hối hận vì đã yêu anh, đã là nơi bình yên cho anh trú ẩn trong suốt hai năm qua, cũng giống như lần đầu tiên nàng gặp anh tại cái quán cà phê ấy…
……….
Anh đã nhìn thấy nàng trong lễ cưới, nàng vẫn cười, vẫn trò chuyện vui vẻ với những vị khách, vẫn tranh thủ mở rộng mối quan hệ để thuận tiện cho công việc của nàng… Anh thấy lồng ngực thắt lại, tại sao nàng không nói với anh một lời, không nhìn anh lấy một lần dù chỉ là vô tình…sao nàng có thể làm vậy??? Không lẽ trong nàng, anh hoàn toàn không có vị trí nào sao,…? Dẫu có bao điều muốn hỏi, nhưng tư cách gì để anh có thể chất vấn nàng…kẻ khốn nạng trong chuyện tình này chính là anh, nàng vẫn đứng đó, rất gần anh, nhưng từ hôm nay nàng không thuộc về anh nữa…
Sau ngày cưới, anh lấy lí do bận công việc nên không đi hưởng tuần trăng mật. Vội vả đến chung cư tìm nàng. Căn hộ vẫn trống không, lạnh lẽo. Trên mặt bàn, có một bức thư nàng để lại cho anh:
Anh thương yêu!
Em biết anh sẽ quay lại tìm em. Nhưng khi anh đọc lá thư này em đã ở một nơi rất xa. Em đã tìm thấy nó trong những ngày trốn chạy tình yêu dành cho anh và cả sự căm hận nữa. Ở đó em có thể cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn mình bên những con người chất phát, chân thật…
Ai cũng có quyền lựa chọn cuộc sống và cách sống cho riêng mình. Nên em không trách gì anh cả. Dù anh chọn cô ấy chỉ vì tiền tài và danh vọng, em vẫn mong anh đối xử tốt với cô ấy. Vì cô ấy bây giờ là vợ chứ không phải là người tình…
Anh àh…
Có lẽ bây giờ đã muộn khi em nói yêu anh phải không. Nhưng em muốn anh biết suốt hai năm chúng ta bên nhau, chưa khi nào em thôi yêu anh cả. Em luôn muốn cho anh một bờ vai khi anh mệt mỏi,lắng nghe khi anh cần tâm sự, và chăm sóc anh như một người vợ lo lắng cho chồng…
Nếu em nói yêu anh ngay từ đầu, có thể giờ này chúng ta vẫn còn ở bên nhau. Có thể em sẽ là một người vợ và là một người mẹ của các con anh. Nhưng em không muốn một ngày anh cảm thấy hối tiếc vì đã ở bên cạnh em, bởi chính em cũng không đủ tự tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ tồn tại mãi mãi… Nên em đã để anh lựa chọn… Vậy nên anh đừng bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình anh nhé, hãy cứ bước tiếp con đường anh đang đi…
Em luôn cầu mong anh bình yên và hạnh phúc…
Yêu anh!!!
Anh về nhà khi đêm đã rất khuya, vợ anh đang chìm trong giấc ngủ say. Vài tiếng nữa thôi, Sài Gòn lại sang một ngày mới…
Rồi người cứ vô tình người đi Rồi chiều cứ vô tình chiều qua Rồi người cứ vô tình người xa Rồi chiều cũng vô tình chiều quên The end…. (Viết ngày 25/07/2010_Sign:Phongtintu)
Nguồn: https://hoatuoibattu.vn
Danh mục: Ý nghĩa loài hoa